LINK ĐỌC TẠI ĐÂY.
Pass rất dễ, mí bạn không share không xin pass lung tung nha
Bạn đang xem: Tell the wolfves, I'm home
Minh đọc với tâm thế không quá mong chờ đây là một cuốn quá xuất sắc đến từ người nổi tiếng, từ một nhà editor chuyên nghiệp với kho ngôn tình hầm hố các kiểu. Nhưng sau khi xong hết 72 chương, đọng lại khá nhiều điều. Nói chung đánh giá một cuốn truyện có hay hay không, mình dựa trên cảm xúc cá nhân (dĩ nhiên là chủ quan rồi haha), mở đầu vấn đề và cách giải quyết vấn đề có làm mình thỏa mãn hay không (hay nói cách khác là không đầu voi đuôi chuột ấy), ngoài ra thì các yếu tố như lối hành văn và cách edit của bạn editor cũng khá ảnh hưởng đến toàn bộ, nhưng nếu bản thân nội dung nó đã hay thì vấn đề này chỉ là phụ thôi :))
Xem thêm : 15 câu chuyện kinh dị có thật ai đọc cũng phải rùng mình
Thể loại huyền huyễn trinh thám, chợt nhận ra với đứa yếu bóng vía thì méo nên đọc vào cái thời gian Lễ 30/4 nhà méo có ai ở nhà =)) nhưng không, mình ngốn sạch sẽ, vì từng vấn đề xảy ra trong truyện khá hút mình, không ngưng được =)))
Truyện về cô nàng tiểu bạch thỏ có chút ngu ngơ chuyện tình cảm nhưng được cái một khi đã yêu thì sống chết vì 1 người (cơ mà mình nghĩ cũng do sự gắn kết giữa cô nàng và anh nam chính, đọc đi thì sẽ biết nha): Triệu Hiểu Hạ theo mình có đôi lúc xử lý vấn đề chưa được quyết đoán, có chút ngơ ngơ nên đoạn đầu hơi không thích tí, nhưng chỉ tầm đến vụ mất tích của Ngọc Họa thì mình cảm thấy Hiểu Hạ có sự thay đổi hướng tích cực và nhanh nhẹn hơn, nên khá ưng bụng :)). Ngoài ra mình khá bất ngờ (và càng về cuối truyện càng thích Hiểu Hạ hơn ấy) khi tính cách hơi bị ngáo ngơ và hiền lành, thì lại có được sự bình tĩnh và quyết đoán không ngờ trong một vài tình huống. Cô không ngại gian khổ hay nguy hiểm, một khi đã xác định. Cô sẵn sàng xuất hồn để giúp Địch Dã tra cứu trong thư viện, lại cực kì bình tĩnh để dẫn dắt Đại Mao và Tiểu Nhung khi Địch Dã xảy ra chuyện không hay. Cách sống của Hiểu Hạ mình cũng khá thích, cô dấn thân vào làm việc mặc dù đôi khi chẳng được như ý muốn, cô dành hết sự quan tâm và tình yêu thương cho những người đáng quan tâm, ngoài ra thì thờ ơ với những thứ vốn chẳng ảnh hưởng đến mình. Mình rất thích, bởi vì vốn dĩ sống bây giờ chúng ta đâu cần làm hài lòng cả thiên hạ đâu~
Và anh nam chính Địch Dã – một con yêu đẹp trai lai láng lại sống cả ngàn năm nên thờ ơ với gái đẹp, chỉ khi gặp Hiểu Hạ thì mới biết yêu là gì, hy sinh là gì. Anh có bạch nguyệt quang của mình vào 80 năm trước, nhưng Hiểu Hạ mới chính là nét chu sa anh nâng niu trên mí mắt. Anh sợ cô đau, anh sợ cô xảy ra chuyện, anh sợ cô bị tổn thương, hết lần này đến lần khác âm thầm bảo vệ và cứu cô khỏi hiểm nguy cũng như sự sợ hãi. Ngay cả khi hơi thở anh trên bờ vực sụp đổ, anh vẫn từ tận vùng núi ẩn nấp xa xôi kia liên hệ với La Hổ để cứu Hiểu Hạ. Thôi anh nam chính thì mình cũng không có nhiều điều để nói vì khắc họa anh hoàn mỹ quá thể :)))
Truyện được phân tách thành từng vụ án/vấn đề nhỏ, mà từ đó tình cảm của Hiểu Hạ và Địch Dã dần dần phát triển, xoay quanh những mối quan hệ của La Hổ và Tiểu Nhung, của cậu nhóc Đại Mao luôn tràn đầy năng lượng, giữa Đàm Kỳ và chấp niệm không thể xóa nhòa đến mức không tha thứ nổi. Tất cả vẽ nên một khung cảnh quán cafe tràn đầy các món cổ vật đời nhà Thanh nhà Đường, mà trên sân thượng là một thân cây lau to lớn chỉ dám nói chuyện vào buổi đêm, một tiệm mát-xa lắm ẩn tình, một tiệm thư pháp cổ nhiều bí ẩn, và một hiệu sách tràn ngập các yêu ma.
Xem thêm : Chuyện lạ Thủ đô, rau dại mọc hoang, dân đem về trồng thay lúa
Sinh động
Và ma mị.
Chuyện tình của Hiểu Hạ và Địch Dã dĩ nhiên thành đôi, mình cũng hơi bất ngờ với cặp phụ-không-ngờ La Hổ và Tiểu Nhung :)) Và mình thực sự cảm động trước tình cảm của La Hổ dành cho Địch Dã. Tưởng chừng sau bao nhiêu lần trở thành nghi phạm, ấy thế mà La Hổ vẫn có thể nhìn ra được con người thật của Địch Dã, dù quanh anh có bao bí ẩn không lời giải, nhưng La Hổ vẫn mạnh miệng, hùng hồn tuyên bố “Địch Dã là bạn tôi, ai dám đụng đến cậu ấy”. Thực sự mình rất quý những tình tiết nhỏ nhưng diễn ra hằng ngày, ví như bữa cơm của những con người chả có tí quan hệ máu mủ gì: một con yêu ngàn năm Địch Dã, hai đứa nhóc yêu nhưng ban ngày thì lớn tồng ngồng Đại Mao Tiểu Nhung, thêm một cô nhóc khờ khạo thích chuyện bao đồng Hiểu Hạ, cuối cùng là anh chàng cảnh sát trưởng La Hổ lắm lúc thật phiền phức thô kệch nhưng đầy chân thành. Tác giả không miêu tả cụ thể, nhưng qua đó những lời tâm sự, những băn khoăn và lo nghĩ được 5 con người chia sẻ cho nhau, mặc dù bao che nhau nhưng chung quy lại vẫn là giữ cho nhau được an toàn, bình an và hạnh phúc. Lời nói tuy chẳng được âu yếm, nhưng sự chân thành thì luôn luôn hiện hữu.
Có sự hạnh phúc thì cũng có khổ đau, mà chính suy nghĩ của cá nhân mà đẩy bản thân đến ăn năn hối hận. Chính là Đàm Kỳ. Một con người theo lý là có tất cả, nhưng chỉ vì chấp niệm sai người, sai thời điểm, sai cả suy nghĩ, dẫn đến cuối con đường chẳng còn lại gì. Mẹ nuôi mất, người con gái anh yêu hận anh, cũng chẳng còn ai thật lòng ở bên cạnh. Mình tự hỏi, có chăng lúc anh bị Mặc Hiên thao túng, anh có từng nghĩ đến quay đầu, buông tay? Nếu như anh đủ yêu bằng con tim, anh đã chẳng mất hết Hiểu Hạ như thế. Có chăng khi anh đủ thương, anh đã không để hận thù che mờ mọi thứ. Nếu có chăng anh dừng lại, biết đâu Hiểu Hạ vẫn coi anh làm bạn, làm sếp, làm một người-thân-quen, còn hơn đẩy mọi thứ đến bờ sụp đổ như thế. Sau cùng, mọi thứ anh còn lại bây giờ chẳng qua tự tay anh mang đến mà thôi..
Nguồn: https://tiengtrungnhuy.edu.vn
Danh mục: Chuyện Lạ